> Xin click vào link dưới để thưởng thức diễn ngâm của Nghệ Sĩ Thu Hường (Úc
> Châu)
>
> https://app.box.com/s/erzkxb3fwjkao8ckxoqw
>
> MÙA XUÂN DÂN TỘC
> GIỮA HỒN TÔI
>
> Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
>
> 1.
> Nửa đêm tôi tỉnh giấc
> Tưởng mình còn quê hương.
> Bờ Mê hay Bến Thật
> Sao sóng dậy trùng dương ?
> Bước Xuân về thơm nhẹ gót vương hương
> Mà nghe hồn trĩu nặng.
> Dòng sông tôi giữa đêm trường hoang vắng
> Chảy về Quê tìm lại bến Xuân xưa.
> Tóc Em thơm, hương thoảng dầu dừa
> Tay giặt áo, lén soi nhìn bóng nước.
> Em cúi thẹn, chớp rèm mi nhung mượt
> Cả trời Thơ vờn dáng mộng Em Thơ.
> Tranh thủy mạc đẹp hơn cả nguồn mơ
> Cho tôi sống những giờ đau viễn xứ.
> Qua bóng hình Em, tôi yêu giòng Lịch Sử,
> Núi sông còn thơm giữ trọn Tình Quê.
> Bước chân khô Mẹ về
> Rổ nghèo tan phiên chợ.
> Từ Động Đình Hồ, sông than núi thở
> Một đời Mẹ gánh Trăm Con.
> Đường Mẹ đi, chân cứng đá mòn
> Dăm củ sắn mà vuông tròn Đạo Lý.
> Mẹ ngẩng cao đầu, trống đồng vang ngựa hí,
> Nhìn đàn con lẫm liệt giữ Quê Cha.
> Bờ Sông Hồng trăng chiếu ánh phù sa,
> Hương Giang mộng, chập chờn xuôi Mái Đẩy.
> Chín Rồng Thiêng thành Cửu Long sóng quẫy
> Nắng hồng Xuân duyên kết lúa Nàng Hương.
> Một nghìn năm chống giữ biên cương
> Vẫn kiên cường khí phách.
> Tám mươi năm, lòng chung huyết mạch
> Thu về trọn dải non sông.
> Mẹ ôm con, chưa vui thỏa tấc lòng
> Bỗng nghe trời Xuân khóc.
> Xác triệu con bên vệ đường tang tóc
> Đói mòn Ất Dậu năm xưa.
> Từng thân khô, trần trụi nắng mưa
> Như đống rác giữa tồn sinh nhân loại.
> Rồi Mậu Thân, vang tiếng cười lang sói
> Nửa đàn con vì chủ thuyết lai căng
> Vung cuốc lên, tay sát khí đằng đằng
> Chôn tập thể, cạn khô tình Dân Tộc.
>
> 2.
> Tôi tỉnh giấc, sao còn đây tiếng khóc
> Dù đăng trình tôi vẫn quyết tâm đi.
> Bao nhiêu năm không mỏi gót chỉ vì
> Nghe tiếng trống Hà Hồi vang thúc giục.
> Xuân Đống Đa, dù tay nghèo gậy trúc
> Cũng lừng danh vạn thuở giống Rồng Tiên.
> Tôi sẽ về – tìm dáng mộng trinh nguyên
> Tranh thủy mạc ngày xưa – Em xỏa tóc
> Bên bờ sông – sắc Xuân vờn châu ngọc
> Nụ cười Em nhung mượt một đời Thơ.
> Tôi sẽ về – không “vô cảm”, thờ ơ
> Vênh váo cười vang trên lầm than Tổ Quốc.
> Không đùa vui trên thân em gầy guộc
> Chỉ bằng tuổi cháu con !
> Tôi sẽ xin – vì lẽ sống còn
> Của Dân Tộc – cùng hòa chung nhịp bước.
> Tuổi cuối đời chỉ mong tròn nguyện ước
> Cùng Toàn Dân đòi lại quyền Người.
> Nghe cả trời Xuân vang dậy tiếng cười
> Khi quỳ ôm chân Mẹ.
> Được hôn lên từng nếp da nứt nẻ
> Vì lịch sử oan khiên
> Vì nửa đàn con quên cả hịch truyền
> Dựng xây Mùa Xuân Dân Tộc.
> Tôi thành trẻ thơ nhoài ôm Tổ Quốc
> Như con tìm Mẹ, thơm ngủ mơ vàng.
> Mẹ dẫn con đi, cuốc lại đồng hoang
> Cho lúa mọc lừng hương trời Đông Á.
> Bầy em con không còn ai trả giá
> Bán buôn nô lệ da vàng.
> Cho con khỏi nhục khi nhìn cảnh suy tàn
> Vì giống Việt đang cằn khô Đạo Lý.
> Bạo lực vùi chôn Nhân Vị
> Đường hầm heo hút tương lai.
> Đời tạm dung, trong mê-tỉnh đêm dài
> Tôi vẫn thấy đẹp trời Xuân Dân Tộc.
> Xuân giữa hồn tôi, hồi sinh Tổ Quốc,
> Nhạc bừng reo, hoa tỏa ngát hương nồng.
> Hồn sông tôi trôi chảy, vẫn xuôi dòng
> Len sỏi đá, về Biển Đông tìm Mẹ.
> Xin chờ con – dù hành trang gánh nhẹ
> Nhưng nặng lòng vì Lẽ Sống Quê Hương.
> Em hãy chờ tôi, bóng nước soi gương
> Hồng lên má, nụ cười xưa giấu thẹn.
> Tôi sẽ về – không quên lời ước hẹn
> Giữa triều dâng bừng dậy sắc Xuân sang.
> Xuân của đời tôi xin được hưởng Vinh Quang
> Toàn Dân Tộc – nắng Xuân hồng phơi phới.
> Trời Việt Nam lụa là thay áo mới
> Trẩy hội lên đường, vui đón Tự Do.
>
> Võ Đại Tôn. (Hoàng Phong Linh)
> Hải ngoại.
>