Home » Tin Tức » Việt Nam » Chiến Dịch Hạn Chế Du Lịch Việt Nam

Chiến Dịch Hạn Chế Du Lịch Việt Nam

Chiến Dịch

Hạn Chế Du Lịch Việt Nam

Hạn Chế Gửi Tiền Về Việt Nam

http://www.lacvietnews.com/audio.php www.freevietnews.com/audio

http://www.youtube.com/watch?v=zn-uhT_-7rw

TÂM THƯ GỬI ĐỒNG BÀO

Của Tiến Sĩ Nguyễn Văn Lương
Chuyên Gia Tài Chánh Quốc Tế

Hải ngoại ngày 2 tháng 2, 2013

Kính thưa Đồng Bào:

Là người Việt hải ngoại, chúng tôi rất mong nước Việt Nam được tự do dân chủ thực sự, để chúng tôi có dịp đóng góp tích cực, đưa Việt Nam thân yêu của chúng ta trở thành một quốc gia phú cường, thịnh vượng hàng đầu của Đông Nam Á Châu.

Kính thưa quý vị,

Là người Việt Nam, chúng ta cần phải nhận thức rằng, chúng ta đã bị CSVN lừa đảo quá nhiều rồi và đã tốn nhiều thời gian chờ đợi vì những sự lừa đảo đó, hết thủ đoạn này đến đường lối khác. Họ tuyên truyền dối trá để xâm chiếm miền Nam. Họ dùng MTGPMN làm công cụ đánh phá miền Nam. Sau khi chiếm miền Nam, họ xây nhà tù mà bảo là trại học tập để giam người miền Nam có khả năng chỉ huy lãnh đạo. Họ không cai trị được người miền Nam bất khuất, nên đã thay đổi hệ thống lãnh đạo bằng cách dùng người miền Nam, để người miền Nam mơ tưởng là có sự cởi mở.

Rồi bây giờ, họ dùng gia đình Nguyễn Tấn Dũng để tạo sự mơ tưởng đây là một chính phủ thân Mỹ nên có những sự “yên ổn” và kéo dài chờ đợi trong dân chúng rằng, Hoa Kỳ sẽ trở lại Việt Nam. Họ bày đặt nói chủ quyền với Trung Cộng, để kêu gọi người Việt hải ngoại hợp tác, nhưng sự thực, bè lũ CSVN không ngừng bắt bớ, giam cầm người trong nước đấu tranh đòi hải đảo, đòi đất đai mà VC đã dâng hiến cho Trung cộng. Và sự thật quá rõ ràng là họ đã hoàn toàn thất bại.

Năm nay, họ đang bày trò thanh trừng, dùng người tham nhũng để chống tham nhũng. Họ bày trò đổi Hiến Pháp, cải tổ chính trị trở thành đa đảng, để lừa đối người dân VN thêm một lần nữa…

Kính thưa quý vị,

Chúng ta cũng biết rằng, Trung cộng sẽ gặp nhiều khó khăn trong giai đoạn sắp tới. Không đấu tranh, CSVN cũng phải tự thay đổi, vì quan thầy của chúng đang suy sụp.

Nhưng, sự kéo dài chờ đợi của người dân Việt Nam trong giai đoạn này sẽ không có lợi cho đất nước chúng ta. Cũng như, sự chờ đợi cho đến ngày Trung cộng sụp đổ để thay đổi Việt Nam, thì e rằng quá trễ, vì những lý do sau đây:

1) Những sự chờ đợi khiến Hoa Kỳ và ngoại quốc hiểu lầm là người dân trong nước hài lòng vối chế độ hiện tại, và chấp nhận những gì đang có.

2) Tài nguyên bị tịch thu bán cho ngoại quốc để trục lợi cho bè nhóm chế độ hiện hữu, cang ngay cang gia tang. Đã không biết bao nhiêu mẫu đất từ Bắc xuống Nam của người dân bị tịch thu bán cho ngoại quốc… Tuy người dân trong nước có chống đối nhưng không hiệu quả.

3) Sự nô lệ Trung cộng càng ngày càng trầm trọng, không lối thoát, sẽ đưa đến sự đồng hóa nhanh chóng của Trung cộng, vì tình trạng di dân của khối đàn ông Tàu đến Việt Nam gia tăng trong thời gian gần đây.

4) Sự thiếu khả năng, thiếu sức mạnh của một quốc gia, khiến Việt Nammất dần tài nguyên ngoài khơi, và hải sản. Những kẻ lãnh đạo không ngừng buôn bán ăn chia những đất đai, tài nguyên cho ngoại quốc khai thác, giống như những nhà lãnh đạo của các quốc gia độc tài khác ở Lybia, Trung Đông…

5) Ở quốc nội, sự thiếu dinh dưỡng, do thức ăn nguy hiểm từ Trung Quốc, khiến dân Việt Nam thiếu thốn các điều kiện căn bản cho đời sống. Việt Nam trở thành một quốc gia lạc hậu, chỉ biết có ăn để mà sống. Yếu tố này trực tiếp gây ra nhiều khó khăn cho sự tiến bộ của Đất Nước, sự khoẻ mạnh của xã hội. Người dân Việt chết dần mòn theo thời gian, mà không có năng xuất.

6) Ở hải ngoại, nhân tài Việt Nam già yếu, hoặc dần dần qua đời. Việt Nam sẽ mất đi những khả năng chuyên môn, tiền của, trong công cuộc tái thiết Việt Nam. Đặc biệt là mat di những gạch nối, móc nối tốt giữa người Việt hải ngoại với các quốc gia văn minh nơi họ cư ngụ.

Do đó, tất cả người Việt Nam chúng ta phải nghĩ đến những gì chính yếu, những gì chúng ta làm được, để thay đổi Việt Nam càng sớm càng tốt!! Chỉ có như thế, chúng ta mới hãnh diện với những gì chúng ta đang có đã có ! Và chúng ta cùng bắt đầu cải thiện Đất Nước, đưa đời sống người dân Việt Nam lên cao, và để đưa Việt Nam trở lại vị trí “hòn ngọc của Viễn Đông”, đưa Việt Nam trở về vị trí số 1 của Đông Nam Á Châu.

Kính thưa quý vị,

Trong giai đoạn hiện tại, chúng ta có nhiều ưu điểm:

1) Hoa-Kỳ hiện diện trong vùng Đông Nam Á. Đây là một điểm rất thuận lợi. Nhìn trên bản đồ thế giới, từ Âu Châu đến Á Châu, sự hiện diện của Hoa Kỳ giúp tạo ra sự ổn định. Sự ổn định đã mang lại sự dễ dàng phát triển quốc gia. Đó là chưa kể đến sự tái phối trí, lưu động, hiện hữu dài hạn của quân đội Hoa Kỳ tai vùng này!

2) Người dân từ Bắc xuống Nam bất mãn, đói khổ lầm than, họ rất mong Hoa Kỳ trở lại Việt Nam, mơ ước một sự thay đổi cho Việt Nam.

3) Hệ thống tài chánh Việt Nam gặp trở ngại một cách khá trầm trọng, sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Tiền Việt Nam không được công nhận tại những nước ngoài. Không có Dollars, không trả được tiền lời cho những món nợ ngoại quốc, sẽ bị những quốc gia này tuyên bố Việt Nam bị phá sản, và chế độ Việt Nam phải sụp đổ như đã xảy ra cho Liên Bang Sô Viết vào đầu thập niên 1990s.

4) Chúng ta có một khối chuyên viên hùng hậu trên thế giới, có thể nói là chỉ thua nước Hoa Kỳ. Kinh nghiệm của những chuyên viên này, hấp thụ từ Đông sang Tây, từ quân sự đến dân sự, từ văn phòng đến hầm mỏ, từ tài chánh đến kỹ thuật… Họ không những chỉ có tài, mà có tiền nữa! Cộng thêm một giá trị vô giá là có sự móc nối với khối chuyên gia của dân bản xứ ! Chính vì thế, nếu đồng lòng, không có gì là chúng ta không làm được!

5) Nước Việt Nam tự do sẽ có một bộ “Ngoại Giao” vững chắc ở hải ngoại, nhờ sự hiện diện của khối người tị nạn tại những nơi họ cư ngụ, làm gạch nối với chính quyền địa phương, làm hậu thuẫn cho một Cộng Đồng Việt-Nam lớn và mạnh tại Hải Ngoại.

Kính thưa quý vị,

Chúng ta phải làm những gì?

Chế độ CSVN hiện tại chỉ còn một lợi điểm duy nhất đó là nguồn lợi tức gửi về Việt Nam gồm có: du lịch và tiền của người dân tị nạn, tiền lao động, và kinh tài thương mại tại những thành phố đông người Việt cư ngụ. Nếu không có nguồn lợi này, chế độ Việt Nam sẽ đối diện với sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

Bởi vì:

1) Nền thương mại giả tạo có được tại Việt Nam hiện nay là kết quả luân lưu của tiền người Việt gửi về. Nó sẽ bị bế tắc như Trung cộng hiện tại vì không có mãi lực

2) Việt Nam sẽ không có sự giao thương với quốc gia lân cận một cách mạnh mẽ: Nếu không có Dollars, những quốc gia này không mang hàng hoá thừa thãi để bán rẻ cho Việt Nam (thay vì phế thải…). Việt Nam sẽ bị cô lập!

3) Việc cấm xử dụng Dollars và vàng (áp dụng từ 25 tháng 5 năm 2012) trên thị trường sẽ giúp chế độ CSN kìm chế được sự lạm phát giả tạo trong nước. Nhưng trên thực tế, CSVN đang cố thu tóm đồng bạc Dollars để dùng vào việc trả các khoản tiền lời, đẻ ra từ những số tiền lớn mà CSVN đang nợ ngoại quốc. Bởi vì tiền Việt Nam không được công nhận tại những quốc gia khác trên thế giới. Nếu không có dollars để trả tiền lời cho những món nợ này, thì CSVN sẽ bị sụp đổ như Liên bang Sô Viết trước đây.

Do đó, Người Việt hải ngoại và người dân đang sống cực khổ tại Việt Nam, cần phải hợp tác với nhau, và phải có kế hoạch vô hiệu hóa những nguồn lợi tức gửi về Việt Nam.

1. Hoa Kỳ có kế hoạch để người dân không xử dụng hàng hóa Trung cộng, Người Việt hải ngoại phải hành động tương tự, tẩy chay hàng hóa xuất cảng từ Việt Nam.

2. Vì danh dự của người dân Việt Nam, nếu chúng ta còn hãnh diện về quá khứ, còn ngẩng mặt lên ngạo nghễ khi Việt Nam thay đổi, thì ngay từ bây giờ, chúng ta cần làm những điều sau đây:

a. Không du lịch Việt Nam như người Cuba đã và đang còn áp dụng cho đất nước của họ

b. Không gửi tiền về Việt Nam… Năm 1954, chúng ta còn nhớ, hàng triệu người miền Bắc di cư vào Nam không có sự trợ giúp nào nhưng vẫn sinh sống được; và ngược lại, sau khi ổn định tại miền Nam, người di cư không gửi tiền về thân nhân, mà họ vẫn sống được… Kể từ năm 2004, người tị nạn Cuba đã thi hành đạo luật cấm gửi tiền về Cuba, đến năm 2009, chế độ CS Cuba phải thay đổi cơ chế pháp trị…

c. Không ủng hộ, không quyên góp cho những tổ chức từ thiện, tôn giáo, hay những tổ chức có danh nghiã từ Việt Nam. Tẩy chay hàng hóa xuất cảng từ Việt Nam.

3. Người dân trong nước phải hy sinh, để thay đổi chế độ CSVN một cách nhanh chóng hơn, bằng cách không nhận tiền của người Việt hải ngoại, hoặc khuyên người hải ngoại không gửi tiền về.

Thật là mâu thuẫn, khi chúng ta có những thỉnh nguyện thư yêu cầu chính phủ dia phuong không trợ cấp, khong viện trợ khong quà tặng chế độ VC… mà chính chúng ta lại trực tiếp hoặc gián tiếp chuyển về Việt Nam hàng tỉ dollars.Số tiền này chiếm khoảng 1/3 ngân khoản tài chánh CSVN hàng năm. Do do, sự tự nguyện không gửi tiền, không du lịch Việt Nam sẽ làm chế độ đang cầm quyền khốn đốn từ quốc nội (vì không có mãi lực), đến đối ngoại (vì không có hối đoái)…

Kính thưa quý vị:

Cộng đồng tị nạn Cuba giúp thay đổi nước Cuba được, vì họ đã quyết định không gửi tiền về Cuba, áp dụng từ năm 2004, đến năm 2009, CS Cuba đang thay đổi. Nếu chúng ta đồng lòng, cChúng ta sẽ thay đổi thể chế tại Việt Nam nhanh hơn thế nữa, với sự tiếp tay của những công ty ngoại quốc cho Việt Nam vay nợ. Trước kia, những kế hoạch cấm vận, không viện trợ, phong tỏa kinh tế,… không có hiệu quả, vì CSVN chỉ cực khổ mà không bị nợ nần…Ngày nay, CSVN nợ nần quá nhiều, mà không trả được tiền lời hàng tháng cho những số nợ này.

Chúng ta phải tự hỏi, Cộng đồng Cuba làm được, tại sao người Việt tỵ nạn chúng ta không làm được? Hoặc là, Chúng ta phải tự hỏi, chúng ta muốn thân nhân chúng ta sung sướng sau khi cộng sản Việt Nam sụp đổ, hay chúng ta muốn thân nhân của chúng ta, dân Việt trong nước chúng ta chết dần chết mòn trong nỗi chờ đợi như bây giờ?

Chúng ta phải suy nghĩ và tìm hưóng đi cho Việt Nam của chúng ta! Muốn chế độ CSVN phải sụp đổ sớm, điều phải làm ngay từ bây giờ là người Việt tại hải ngoại không mua hàng hóa của Việt Nam, không du lịch, và không gửi tiền về Viêt-Nam! Người Việt trong nước cũng khẳng định lập trường với thân nhân của mình, không nhận tiền từ nước ngoài gửi về dù nhiều hay ít!

Tôi tin chắc chắn rằng, với sự hợp tác của người Việt trong và ngoài nước, chỉ trong một tương lai gần, rất gần… nước Việt Nam sẽ được giải thoát khỏi ách cộng sản! Và với sự đóng góp của người Việt hải ngoại cho một nước Việt Nam không cộng sản! Nước Việt Nam sẽ được kính phục khắp năm châu, trong đó có cả kẻ thù của chúng ta tại phương Bắc: Trung Cộng.

Xin kính chào quý vị trong tinh thần cương quyết giải thể chế độ cộng sản tại Việt Nam, để quang phục Quê Hương, đưa Việt Nam đến sự phú cường thịnh vượng nhất tại Đông Nam Á Châu!

Tiến Sĩ Nguyễn Văn Lương
Hoa Kỳ, tháng Giêng 2013

(bấm vào đây nghe âm thanh)
http://audio.freevietnews.com/20130202_TsNguyenvanLuong.m3u
http://audio.freevietnews.com/20130202_TsNguyenvanLuong.mp3

Tiến sĩ Nguyễn văn Lương

tốt nghiệp về điện toán,
chuyên ngành quản trị thương mại quốc tế

DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN

Trong lãnh vực chính trị, phát hiện lớn nhất của nhân loại trong thế kỷ 20 vừa qua không phải là vấn đề dân chủ. Mà là nhân quyền. Quyền làm người của mọi người.

Trước, mọi chế độ dân chủ đều ít nhiều có chút khuyết tật.

Trên nguyên tắc, một chế độ dân chủ dược xây dựng trên quyền quyết định của dân chúng và nhắm đến việc phục vụ lợi ích của dân chúng.

Tuy nhiên, trên thực tế, cho đến giữa thế kỷ 20, hầu hết các chế độ dân chủ đều loại trừ nếu không phải một số người này thì cũng một số người khác.

Xưa, ở Hy Lạp và La Mã, nó loại trừ toàn bộ phụ nữ, những người nô lệ, những người nhập cư và những người dưới hai mươi tuổi. Trong hai thế kỷ 18 và 19, ở hầu hết các quốc gia được gọi là dân chủ ở Tây phương, cái gọi là dân chủ chỉ áp dụng cho những người đàn ông da trắng. Phụ nữ bị loại trừ. Những người da màu cũng bị loại trừ. Những người dân ở các thuộc địa, bất kể nam hay nữ, đều bị loại trừ.

Sang đến thế kỷ 20, các nước xã hội chủ nghĩa cũng mệnh danh là dân chủ, thậm chí, còn được tuyên truyền là dân chủ nhất, một số đông dân chúng thuộc các giai cấp phi-vô sản vẫn bị loại trừ; những người bất đồng quan điểm chính phủ lại càng bị loại trừ, hay nói theo chữ khá thông dụng hơn ở Việt Nam sau năm 1975, bị xem là phó-thường-dân. Một thứ công dân hạng hai hay hạng ba. Chứ không phải là công dân thực sự.

Ý thức được các khuyết tật ấy, nhân loại, một mặt, thừa nhận các khác biệt về văn hóa trong ý niệm dân chủ; mặt khác, không ngừng tìm cách để hoàn thiện dân chủ trên phạm vi toàn cầu. Dù có những khác biệt nhất định, một nền dân chủ thực sự ở đâu cũng bao gồm bốn yếu tố chính: cơ chế (mechanism), thiết chế (institution), xã hội dân sự (civil society) và quyền công dân (citizen rights). Không có cơ chế (chủ yếu qua cách bầu cử tự do theo nhiệm kỳ) và thiết chế (vừa phân lập và độc lập, đặc biệt giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp) thích hợp, không thể có dân chủ thực sự. Nhưng nếu không có xã hội dân sự và quyền công dân, mọi cơ chế và thiết chế, dù “hiện đại” đến mấy, cũng không thể bảo đảm được dân chủ.

Trong bốn yếu tố kể trên, khái niệm quyền công dân gắn liền với khái niệm nhân quyền hay quyền làm người.

Có nhiều cách định nghĩa khác nhau về nhân quyền. Nhưng định nghĩa căn bản nhất là: đó là quyền căn bản mà người ta có chỉ vì đơn giản: người ta là con người. Là người, bất kể màu da, tôn giáo hay giai cấp, ai cũng có những quyền ấy. Đó là những quyền được san sẻ một cách phổ quát, đồng đều và thiêng liêng. Phổ quát: ở đâu cũng có. Đồng đều: ai cũng có. Thiêng liêng: không ai được chiếm đoạt của người khác.

Trong các quyền gọi là căn bản ấy, có các quyền chính như:

Quyền được sống (right to live)

Quyền được xét xử một cách công bình (right to a fair trial)
Quyền được tự do ngôn luận (freedom of speech)
Quyền được tự do tư tưởng và tôn giáo (freedom of thought and religion)

Trong phạm vi một quốc gia, hầu hết các quyền làm người căn bản ở trên đều trùng hợp với các quyền công dân. Sự khác biệt căn bản là: quyền làm người có tính chất toàn cầu, liên quốc gia, bất chấp các thể chế.

Mang một kích thước rộng lớn và căn bản như vậy, khái niệm nhân quyền không đồng nhất với khái niệm dân chủ. Dân chủ, như đã trình bày ở trên, bao gồm cả cơ chế và thiết chế; nhân quyền chủ yếu là những giá trị, với chúng, các cơ chế và thiết chế chỉ là những phương tiện để hiện thực hóa chứ không phải là cứu cánh. Dân chủ nhắm đến việc trang bị quyền lực cho nhân dân, với tư cách một tập thể; nhân quyền nhắm đến việc trang bị quyền lực cho từng người, với tư cách cá nhân. Liên quan đến chính trị, dân chủ quan tâm đến vấn đề ai cai trị ai; nhân quyền quan tâm đến việc người ta cai trị như thế nào.

Chính vì vậy, một số quốc gia tuy trên danh nghĩa là dân chủ, ở đó, chính quyền cũng do dân bầu lên đàng hoàng (electoral democracy), nhưng ở đó, nhân quyền vẫn ít nhiều bị chà đạp.

Tuy nhiên, ở đây, có mấy điểm cần được nói ngay:

Một, khái niệm dân chủ dựa trên bầu cử chỉ là cách hiểu thông thường, đơn giản và phiến diện nhất. Nó chỉ đáp ứng được một trong bốn yếu tố nòng cốt của dân chủ nêu trên mà thôi. Đó không hẳn là dân chủ thực sự. Chính vì vậy, người ta mới phân biệt dân chủ tuyển cử (electoral democracy) với dân chủ thực sự (effective democracy hoặc liberal democracy).

Hai, nếu có một số quốc gia dân chủ nhưng không tôn trọng nhân quyền thì, trên thế giới, không hề có quốc gia nào tôn trọng nhân quyền mà lại không dân chủ.

Nói cách khác, ở đây, có hai luận điểm chính:

Thứ nhất, việc tôn trọng nhân quyền nhất thiết sẽ dẫn đến dân chủ như một cơ chế để hiện thực hóa sự tôn trọng ấy.

Thứ hai, nhân quyền chính là một nội dung thiết yếu để dân chủ thực sự là dân chủ. Có thể nói những phát hiện và những sự thừa nhận về nhân quyền từ giữa thế kỷ 20 đến nay đã cung cấp cho khái niệm dân chủ một nội hàm mới khiến nó hoàn chỉnh và hoàn thiện hơn. Đó là một thứ dân chủ không có tính loại trừ. Dân chủ cho mọi người. Tất cả mọi người.

Blog Nguyễn Hưng Quốc (VOA)

Sao không xuống đường?

http://www.danchimviet.info/archives/68119/vietkhang-tranvuanhbinhVậy là ngày mai họ đưa hai người yêu nước Việt Khang và Anh Bình ra tòa.

Lại một phiên tòa của những kẻ bán nước xét xử người yêu nước như nhiều phiên tòa từng diễn ra trên đất nước Việt Nam suốt từ 73 năm ấy. Những phiên tòa của phi lý vô nhân và bất công đã khiến cho hàng chục ngàn gia đình nát tan ly loạn vì người thân của họ vì quá yêu nước mà lụy vòng lao lý tù đày mà không ít người trong số đó, sau phiên toàn rồi không bao giờ trở về nữa.

Và ngày mai này đến lượt các anh phải ra tòa chỉ bởi các anh đã nói thay cho triệu người Việt Nam về nỗi ưu tư trước thảm họa mất nước, trước nguy cơ bị diệt vong hay đồng hóa của giống nòi.

Có đâu trên thế gian này lòng yêu nước cần phải được kín giấu, nếu không muốn bị xỉ vả, bị đấu tố, bị giam cầm tra tấn và bị tù đày?

Có đâu trên thế gian này sự gian trá, lường láo, bịp bợm và phản trắc lại được tôn vinh là quang vinh muôn năm, là đời đời sống mãi… ?

http://www.danchimviet.info/archives/68119/october-30Truyền thuyết một mẹ trăm con của Việt Tộc khiến người Việt gọi nhau bằng hai tiếng “Đồng Bào” nghe gần gũi thân thương và cao cả quá, nhưng sao lại mỉa mai và nghịch lý đến thế này, sao lại vị bất đồng chủng mà quay lại giết hại đồng bào mình?

Sao lại “Quan san muôn dặm một nhà, bốn phương vô sản đều là anh em” mà lại không anh em với những người cùng mình sinh ra từ một bọc trứng?

Phải chăng vì đất nước này vốn tồn tại nhiều nghịch lý, nên con người ta cảm thấy bình thường trước nghịch lý và phản cảm trước những cái chân thiện mỹ?

Đâu rồi những ngày sinh viên, trí thức, Phật tử miền nam xuống đường chống lại cuộc chiến tranh ngăn chặn làn sóng đỏ của chính thể Quốc Gia đang bảo vệ nền tự do cho đồng bào Nam Việt trước họa xâm lược của cộng quân Bắc Việt?

Đâu rồi phong trào “Hát cho đồng bào tôi nghe và nghe đồng bào tôi hát”? Đâu rồi phong trào vận động người dân đấu tranh đòi chấm dứt cuộc chiến chống cộng của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, phản đối sự hiện diện của quân đội đồng minh Hoa Kỳ trên đất nước Việt Nam trong cuộc chiến tranh Quốc-Cộng, đòi lật đổ chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, đòi Hoa Kỳ phải rút hết quân đội ra khỏi miền Nam Việt Nam, để cho “Bác cùng chúng cháu hành quân vào Sài Gòn…” đánh đổ giai cấp tư sản xanh để xây dựng nên giai cấp tư sản đỏ? Để rồi hàng hàng lớp lớp người dân Sài Gòn và cả Miền Nam phải đánh đổi hết cả gia sản và cả tính mạng của mình nữa để vượt biển đi tìm tự do, bởi những bài xích tự do của những sinh viên trí thức này.

Đâu rồi sinh viên y khoa Trương Thìn, Đâu rồi các nhà thơ Lê Văn Ngăn, Lê Gành, Trần Vàng Sao, Trần Phá Nhạc, Đông Trình, Đoàn Khắc Xuyên, Hoàng Nghĩa? Đâu rồi các nhạc sỹ Trần Quang Long, Miên Đức Thắng, Tôn Thất Lập, Trương Quốc Khánh, Trần Long Ẩn, Nguyễn Văn Sanh, La Hữu Vang, Nguyễn Xuân Tân, Nguyễn Tuấn Kiệt, Nguyễn Nam, Nguyễn Phú Yên, Vũ Đức Sao Biển, Xuân An, Hải Hà, La Hữu Vang với “Dậy Mà Đi” “Tổ Quốc Ơi Ta Đã Nghe”, “Hát Trong Làn Khói Đạn”?

Đâu rồi các “Hội Tết Quang Trung Sài Gòn” năm 1967? Đâu rồi “Đêm nhạc Tôn Thất Lập” ở Đại học Dược khoa Sài Gòn năm 1967? Đâu rồi “Đêm thơ nhạc” ở Đại học Sư phạm Huế vào tháng 12 năm 1967 xuống đường, với các chiến dịch đốt xe tăng Mỹ, để đón xe tăng của Nga Sô Trung Cộng vào nghiền nát hàng ngàn đồng bào đang trên đường lánh nạn, trước khi húc đổ cổng Dinh Độc Lập và treo ngọn cờ máu lên nóc dinh để báo hiệu sự cáo chung của một nền tự do dân chủ của dân tộc.

Tôi không biết từ sau ngày miền Nam bị hoàn toàn nhuộm đỏ nhờ sự đóng góp không nhỏ cuả các sinh viên, trí thức, thi sỹ, nhạc sỹ và của các anh, đã có ai trong số các anh lại phải cũng đồng bào miền Nam băng rừng, vượt biển đi tìm tự do? Có ai trong số các anh phải vĩnh viễn nằm lại dưới lòng biển lạnh, và có ai đã may mắn đến được bến bờ tự do, để các anh có thể thấy được cái giá trị đích thực của tự do cũng như cái giá mà con người phải trả để đạt nước nó. Bởi do cái thói tục ở đời khi người ta đang có cái gì trong tầm tay thì không biết trân trọng giữ gìn, thậm chí còn “xuống đường” chống báng lại nó, để khi nó vuột khỏi tầm tay thì con người ta lại phải quay quắt kiếm tìm mà cuộc tìm kiếm không phải chỉ trả giá bằng bạc vàng mà còn bằng chính cả mạng sống.

Các anh có biết những vụ việc này không?

Các anh suy nghĩ như thế nào?

Sao các anh không tiếp tục “Hát cho đồng bào tôi nghe và nghe đồng bào tôi hát” nữa đi?

Sao các anh chỉ biết chống lại những người xây dựng và bảo vệ tự do, mà không dám chống lại những người mang đến thảm họa cho đất nước và tai ương cho dân tộc?

Sao các anh chỉ dám chống lại những người biết tôn trọng các anh, tôn trọng cả phẩm giá làm người của đồng bào các anh, mà các anh không biết chống lại những người đang chà đạp mọi quyền tự do căn bản của các anh và của cả dân tộc này?

Sao các anh chỉ chống lại và bức tử một thể chế chính trị đã xây dựng và bảo vệ cho các anh đầy đủ mọi quyền tự do, kể cả quyền được chống lại họ mà các anh không biết chống lại một chế độ độc tài toàn trị đã tước đoạt của các anh và đồng bào các anh hết tất cả mọi quyền tự do, dân chủ cũng như quyền làm ngừơi và họ đang cõng rắn về cắn gà nhà và đang rước cả voi về dày mả Tổ?

Các anh Trương Thìn, Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng… và các thi sỹ nhạc sỹ, các sinh viên trí thức của Việt Nam đang ở đâu? SAO KHÔNG XUỐNG ĐƯỜNG?

© Nguyễn Thu Trâm, 8406