Một bài thơ được sáng tác để tưởng niệm ngày Quốc Hận.
Đất nước Việt Nam mãi mãi là của dân tộc Việt Nam
Vượt Biển
Ta đạp sóng xô thuyền qua biển lớn
Trời mịt mù cuồn cuộn vởn mây đen
Trận cuồng phong vần vũ thổi bao phen
Không vùi được ngọn lửa rèn chí thép
Khi biển lặng sóng gió êm trời đẹp
Vũ trụ đêm trăng sao ghép hoa đăng
Dòng nước đưa thuyền lướt nhẹ thênh thang
Rời xa chốn búa liềm giăng lưới đỏ
Ta chấp nhận vượt trăm ngàn gian khổ
Như kình ngư trong sóng gió dữ dằn
Ta khinh thường lũ cướp biển sài lang
Bầy khuyển cẩu tranh mồi săn chí choé
Ra đi gánh cả giang san đất mẹ
Gánh theo lòng bất khuất kẻ thất phu
Bất chấp súng gươm mã tấu đòn thù
Tâm đã nguyện thoát ngục tù tăm tối
Giặc hung hăng gieo oan khiên muôn lối
Ta nghiến răng gậm nhấm nỗi căm hờn
Dẫu xích xiềng vây bủa khắp giang sơn
Bung lưới sắt thi gan cùng tuế nguyệt
Trời đày đoạ bỏ rơi dân tộc Việt
Đất mẹ cau mày rên xiết khôn nguôi
Cờ đã xoay dù chân lý sáng ngời
Người tuẫn tiết máu hồng tươi uất hận
Ai đã từng kinh qua thời chiến trận
Hiểu thắng thua chẳng luận được anh hùng
Hùm sa cơ gầm rung chuyển không trung
Người thất thế vẫy vùng tung cũi sắt
Mẹ Việt Nam ơi, đừng gục đầu cúi mặt
Thà một lần phải tím mật bầm gan
Một lần thôi, đủ thách thức kẻ gian
Rồi nước Việt sẽ huy hoàng trở lại
Hoàng Thị Mỹ Lâm
3.3.2023